Tên bài hát: Irony / アイロニ (Trớ trêu)
Trình bày: Majiko / まじ娘
Một chút mệt mỏi vì phải mãi bước đi rồi,
Một chút mệt mỏi vì phải mãi bước đi rồi,
Xin hãy thứ lỗi cho thứ biểu cảm sáo rỗng này, nhưng mà
Con đường đời dài ngoằn này thật khiến tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi chỉ muốn được nghỉ một chút
Tôi chỉ muốn được nghỉ một chút, thế nhưng…
Thời gian cứ tàn nhẫn trôi, giờ qua giờ
Và cứ thế… cuốn tôi trôi theo mất.
Có vẻ những mọi thứ đang diễn ra thật tốt,
Nhưng rồi thì lại chẳng hề như vậy,
Tí nữa thì trong lúc bất cẩn tôi bật khóc mất rồi
Quả là thật thảm hại mà...
Những cảm giác đau khổ này,
Có lẽ tôi đã phải nếm trải quá đủ rồi,
Cứ ngỡ rằng từ lâu, tôi đã từng
Vứt bỏ đi tất cả những nuối tiếc của mình rồi
Rằng phải khuất phục trước sự tuyệt vọng
Thật ra là chưa tệ đến mức đó
Chỉ là những thứ mà tôi muốn
Bao giờ cũng chỉ vượt tầm với một chút…
Những tình huống nửa vời, dở dang như vậy
Lại rồi khiến bản thân phải kỳ vọng…
Nếu nó thật sự phải là như vậy rồi
Thì thôi hãy cứ thế mà đẩy tôi xuống vực thẳm…
Cho dù có nghe thấy được câu trả lời,
Nhưng nó rồi cũng thay đổi theo người đó thôi
Vậy nên sẽ không thể, thật sự là không thể
Tuyệt đối tin tưởng được, phải vậy không?
Ai cũng có những khó khăn riêng
Ừ, dĩ nhiên là tôi biết chứ
Thế nhưng cứ vậy mà cười trừ thôi thì là ổn?
Tôi chẳng biết nữa… thật là ngu ngốc mà!
Dù là đã bị nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần,
Ừ thì chắc là sau cũng thì cũng không quá tệ
Mọi thứ chắc sẽ dễ dàng hơn thì tôi chỉ suy nghĩ theo cách đơn giản
Chỉ tại vì tôi xem chúng là những khó khăn mà thôi.
Dần dà thì mọi thứ cũng trở thành vấn đề
Nên chắc tôi cứ chấm dứt nó như một lẽ hiển nhiên?
“Bạn đang không ổn à?” Đúng là tôi đã phát bệnh khi nghe thấy điều đó
Vậy nên tốt nhất là tôi cứ nên kết thúc một cách thật nhẹ nhàng, đúng không?
Những ước mơ, và cả khát vọng
Những lí do để sống…?
Tôi chả thật sự cần phải có những thứ như vậy
Thật là cụ thế và thật là dễ hiểu,
Xin hãy cho tôi một cơ hội như vậy
Mãi trong lúc tìm ra một nơi để khóc,
Tôi đã chán việc phải khóc mất rồi
Tôi ghét phải thấy những ngôn từ phù phiếm
Vì ngay cả khi kỳ vọng thì chúng cũng chẳng thể hiện thực hóa được
Bạn bảo: “Những vì sao sẽ dõi theo chúng ta”
Nhưng chẳng phải chỉ có màn đêm không sao?
Này, thứ lòng tốt đó của bạn
Tôi nhận ra rằng mình mình đã vô thức ngóng chờ nó
Vậy nên phần mềm yếu của con tim này,
Xin đừng chạm vào đấy nữa, tôi ghét nó!
Hãy cứ bỏ tôi lại,
Con đường nhơ nhuốc sẽ chẳng thay đổi được nữa đâu…
Tôi đã quá mệt mỏi, quá yếu đuối rồi
Giờ bỏ chạy thì cũng quá muộn màng
Vậy nên tôi cứ bịt tai mình khỏi giọng nói bên trong ;
“Thật là tồi tệ mà”, tôi khóc….
Cơ mà, cuộc sống là gì vậy?
Chẳng hề biết, tôi cứ tiếp tục sống, nhưng liệu
Tôi có thể gọi nó là hạnh phúc?
Tôi chẳng biết nữa… thật ngu ngốc mà!
0 Comments