Tên bài hát: Nōriue no cracker / 脳裏上のクラッカ (Pháo nổ trong tâm trí)
Trình bày: Zutto Mayonaka de ii Noni / ずっと真夜中でいいのに。
(Giá như mãi là nửa đêm)
Bị quấn chặt nhiều vòng như là bị băng bó
Phản xạ tủy sống làm tớ chạm vào cậu,
Bởi vì cái kết giờ đã được thấy rõ rồi
Chẳng thứ gì có thể được giải quyết
Chẳng thứ gì có thể được trả lời
Không có gì ngoài cố gắng để tìm ra được một giao điểm
Chỉ là lướt qua danh sách thông báo mới,
Với capo lúc nào cũng ưu tiên kẹp ở ngăn 1
Tất nhiên là tớ chẳng thể nào rời bỏ cậu,
Nếu như mà không biết được lí do,
Vì vẫn đang giả vờ là một người mong ước sự hạnh phúc
Aa, cái tôi mà mình muốn trở thành, và cả cái tôi mà mình không thể
Bằng cách nào đó đem cho tôi một cảm giác như là nhẹ nhõm,
Sự trùng hợp này muốn được hét to lên
Nhưng rồi vẫn cứ từ kéo ô ra,
Khiến trời đổ mưa một cách thảm hại hơn khi bước đi về nhà, chào nhé!
Cớ sao?
Dù là không thể ở bên cậu…
“Ổn mà” “Ổn không?” “Ổn mà”
Dù là có trao đổi những câu dạng vậy,
Biết rằng chẳng có ý nghĩa gì
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin đừng cản tôi lại
Đừng ngừng lại,
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Dù cho muốn tin rằng những gì đang thấy được đã là tất cả
Có được thứ sức mạnh để ghét, gần như ướt nhẹp toàn bộ
Dành cho cậu câu “Xịn thật nhé!” thật là
Đã không nói (Không thể nói)
Chẳng thể kết nối được tới đâu
Đường kinh tuyến gốc, lại một lần nữa, vẫn cứ là rối rắm
Và cũng chẳng thể nào tháo gỡ được
Aa, cái tôi mà mình biến mất, và cả cái tôi mà mình không muốn mất
Lúc nào thì cũng đem lại cho tôi một cảm giác như là lo âu,
Cứ so sánh và rồi cảm thấy bất lực,
Nhưng mà kết luận đã có sẵn ở đó rồi
Khiến trời đổ mưa một cách thảm hại hơn khi bước đi về nhà, chào nhé!
Cớ sao?
Dù là không thể ở bên cậu…
“Ổn mà” “Ổn không?” “Ổn mà”
Dù là có trao đổi những câu dạng vậy,
Biết rằng chẳng có ý nghĩa gì
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin đừng cản tôi lại
Đừng ngừng lại,
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Được yêu thương trong sự cô độc cho đến khi bình minh ló dạng
Câu nói “Xin chúc mừng cậu nhé” nếu như sẽ chẳng được hồi đáp,
Vậy thôi khỏi cần phải nói, khỏi cần phải ăn mừng
Tôi sẽ cứ để chưng 5 từ chưa được phát ra đấy mà thôi
Cớ sao?
Ngay cả khi không thể ở bên cậu,
“Ổn mà” “ỔN mà” “ỔN Mà” “ỔN MÀ”
Đừng có bắt tôi phải nói “ỔN MÀ” nữa
Những câu nói ngu xuẩn
Hãy cứ bỏ chạy thôi
Giờ tôi đã bỏ chạy rồi đây, nhưng mà
Nó chẳng có ý nghĩa gì cả
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin hãy cứ lừa dối tôi đi
Đừng ngừng lại
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Dù cho muốn tin rằng những gì đang thấy được đã là tất cả
Phản xạ tủy sống làm tớ chạm vào cậu,
Bởi vì cái kết giờ đã được thấy rõ rồi
Chẳng thứ gì có thể được giải quyết
Chẳng thứ gì có thể được trả lời
Không có gì ngoài cố gắng để tìm ra được một giao điểm
Chỉ là lướt qua danh sách thông báo mới,
Với capo lúc nào cũng ưu tiên kẹp ở ngăn 1
Tất nhiên là tớ chẳng thể nào rời bỏ cậu,
Nếu như mà không biết được lí do,
Vì vẫn đang giả vờ là một người mong ước sự hạnh phúc
Aa, cái tôi mà mình muốn trở thành, và cả cái tôi mà mình không thể
Bằng cách nào đó đem cho tôi một cảm giác như là nhẹ nhõm,
Sự trùng hợp này muốn được hét to lên
Nhưng rồi vẫn cứ từ kéo ô ra,
Khiến trời đổ mưa một cách thảm hại hơn khi bước đi về nhà, chào nhé!
Cớ sao?
Dù là không thể ở bên cậu…
“Ổn mà” “Ổn không?” “Ổn mà”
Dù là có trao đổi những câu dạng vậy,
Biết rằng chẳng có ý nghĩa gì
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin đừng cản tôi lại
Đừng ngừng lại,
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Dù cho muốn tin rằng những gì đang thấy được đã là tất cả
Có được thứ sức mạnh để ghét, gần như ướt nhẹp toàn bộ
Dành cho cậu câu “Xịn thật nhé!” thật là
Đã không nói (Không thể nói)
Chẳng thể kết nối được tới đâu
Đường kinh tuyến gốc, lại một lần nữa, vẫn cứ là rối rắm
Và cũng chẳng thể nào tháo gỡ được
Aa, cái tôi mà mình biến mất, và cả cái tôi mà mình không muốn mất
Lúc nào thì cũng đem lại cho tôi một cảm giác như là lo âu,
Cứ so sánh và rồi cảm thấy bất lực,
Nhưng mà kết luận đã có sẵn ở đó rồi
Khiến trời đổ mưa một cách thảm hại hơn khi bước đi về nhà, chào nhé!
Cớ sao?
Dù là không thể ở bên cậu…
“Ổn mà” “Ổn không?” “Ổn mà”
Dù là có trao đổi những câu dạng vậy,
Biết rằng chẳng có ý nghĩa gì
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin đừng cản tôi lại
Đừng ngừng lại,
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Được yêu thương trong sự cô độc cho đến khi bình minh ló dạng
Câu nói “Xin chúc mừng cậu nhé” nếu như sẽ chẳng được hồi đáp,
Vậy thôi khỏi cần phải nói, khỏi cần phải ăn mừng
Tôi sẽ cứ để chưng 5 từ chưa được phát ra đấy mà thôi
Cớ sao?
Ngay cả khi không thể ở bên cậu,
“Ổn mà” “ỔN mà” “ỔN Mà” “ỔN MÀ”
Đừng có bắt tôi phải nói “ỔN MÀ” nữa
Những câu nói ngu xuẩn
Hãy cứ bỏ chạy thôi
Giờ tôi đã bỏ chạy rồi đây, nhưng mà
Nó chẳng có ý nghĩa gì cả
Tôi hiểu mà, hiểu mà, hiểu mà, nên là
Xin hãy cứ lừa dối tôi đi
Đừng ngừng lại
Hãy để những tép pháo trong tâm trí được đốt nổ và cười lên,
Cố gắng lờ mờ nhìn xuyên qua mặt trăng
Cố gắng dịch chuyển thời điểm,
Dù cho muốn tin rằng những gì đang thấy được đã là tất cả
0 Comments